Cô bé Mai, mới 10 tuổi, đứng run rẩy trước quầy tạp hóa của bà Phấn. Hai đứa em sinh đôi mới 2 tuổi bám chặt hai bên chân chị, mặt mũi lấm lem, bụng lép kẹp vì đói.
Trên kệ chỉ còn đúng một hộp sữa bột loại nhỏ. Mai liều mình giấu vào trong áo, định mang ra ngoài pha cho hai em uống tạm.
Nhưng chưa kịp bước qua cửa, nhân viên đã phát hiện.
Bà gắt lên:
— “M ăn trộm! M tưởng không ai thấy à? Bỏ cái hộp ra đây mau!”
Mai sợ đến mức bật khóc:
— “Con xin cô… Em con đói, con không có t iền…”
Nhân viên ngh iến răng:
— “Không có t iền thì về. M mà không gọi bố mẹ xuống đây, t báo trường m nghỉ học luôn! Đồ tr: ộm cắp”
Hai đứa sinh đôi hoảng quá khóc toáng lên.
Đúng lúc đó, một người đ àn ông sang trọng xuất hiện từ phía sau quầy—ông Khải, đang dừng lại mua ít đồ.
Ai cũng nghĩ ông sẽ can ngăn, thậm chí giúp cô bé tội nghiệp.
Nhưng không.
Ông Khải nhìn ba đứa trẻ từ đầu đến chân rồi lạnh lùng:
— “Ă;/n cắ-p là ă–n c;/ắp. Cho nó nghỉ học càng tốt, để ra đời sớm mà biết sợ.”
Cả cửa hàng sững sờ.
Nhân viên được dịp hả hê:
— “Đấy, người lớn có học còn nói thế. Trẻ con giờ h ư như qu ỷ.”
Mai ôm hai đứa em, mặt trắng b ệch.
Không chỉ nói, ông Khải vươn tay giật phắt hộp sữa khỏi tay Mai, ném thẳng lên quầy:
— “Bà khóa cửa lại, gọi người xuống! Mấy đứa thế này mà không trị, sau này thành tr ộm c ư;/ớp hết.”
Mai run rẩy, cố gắng nói trong tiếng khóc:
— “Chú ơi… cho con xin hộp sữa… Em con đói… Con không dám nữa…”
Ông Khải gạt tay Mai:
— “Đi xin người khác. Tao không nuôi bố con đứa nào hết.”
Tiếng xì xào nổi lên:
“Nhìn ba đứa nhỏ mà không động lòng nổi…”
“Giàu mà thất đức…”
Nhưng cú xoay chuyển bất ngờ xuất hiện.
Khi ông Khải đang đẩy ba đứa nhỏ ra ngoài, một giọng nói dứt khoát vang lên:
— “Bỏ tay ra khỏi con bé.”
Mọi người quay lại: bác Tòng, tài xế xe tải, quần áo dính bụi đường nhưng ánh mắt rất kiên quyết.
Ông Khải nhếch môi:
— “Anh là ai mà xen vào chuyện tôi?”
Bác Tòng bước lên, kéo Mai và hai bé sinh đôi ra sau lưng mình:
— “Tôi là người lớn. Và người lớn thì không được dồn trẻ con vào đường cùng.”
Không cần nói nhiều, bác rút tờ 200 nghìn đặt mạnh lên quầy tạp hóa:
— “Tôi trả hộp sữa. Từ giờ nói rõ: cô bé này không nợ ai một đồng.”
Bà Phấn khựng lại. Ông Khải đỏ bừng mặt:
— “Anh dạy đời tôi à? Anh biết tôi là ai không?”
Bác Tòng đáp gọn:
— “Tôi biết. Người giàu mà không có tâm thì giàu cũng chẳng để làm gì.”
Cửa hàng im phăng phắc.
Bác Tòng cúi xuống, nhấc hai bé sinh đôi lên, đưa hộp sữa cho Mai:
— “Đi theo chú. Ba đứa con không phải xin ai hết.”
Khi cả ba bước ra, ông Khải hét với theo:
— “Bao đồng vừa thôi! Lũ nhỏ ấy bị bố mẹ bỏ rồi!”
Mai quay lại, lần đầu dõng dạc:
— “Bố con chết vì tai nạn. Mẹ bỏ đi năm ngoái. Con chỉ còn bà ngoại, mà bà bị bệnh nặng…”
Không gian lặng ngắt. Ngay cả ông Khải cũng đứng khựng lại, mặt biến sắc.
Bác Tòng đặt tay lên vai Mai:
— “Vậy từ hôm nay, còn chú. Không ai được quyền xúc phạm con.”
Một người đã quay toàn bộ sự việc rồi đăng lên mạng.
Chỉ sau vài tiếng, cả huyện Tân Thủy nổi giận, gọi ông Khải là “kẻ giàu mà nghèo nhân tính”.
Nhà trường và hội phụ nữ xã lập tức hỗ trợ ba chị em Mai.
Bác Tòng nhận làm người bảo trợ tạm thời, giúp các bé có bữa ăn và chỗ dựa.
Còn ông Khải—chủ doanh nghiệp giàu nhất vùng—bị chính khách hàng quay lưng. Video lan truyền, lời xin lỗi của ông bị cư dân mạng phẫn nộ từ chối.
Người ta nói:
“Không phải cái nghèo mới đáng thương. Đáng sợ nhất là giàu có nhưng không còn biết thương người.”
Nhắc nhở cuối bài:
Trong cuộc sống, đôi khi chỉ một hành động nhỏ của người lớn cũng có thể cứu hoặc làm tổn thương một đứa trẻ. Không ai chọn được nơi mình sinh ra, và càng không đứa trẻ nào đáng bị đối xử tàn nhẫn chỉ vì nghèo khó.
Nếu không giúp được, xin đừng làm tổn thương. Một chút lòng nhân có thể thay đổi cả cuộc đời của người khác.
