Tôi làm công nhân khu công nghiệp.
Ca ngày, ca đêm, tăng ca triền miên. Có những hôm đứng máy mười hai tiếng liền, về tới nhà chân tay rã rời, chỉ muốn lăn ra ngủ.
Còn chồng tôi thì ở nhà.
Nấu cơm, giặt đồ, đưa con đi học.
Ai cũng bảo: “Sướng thế còn gì.”
Nhưng sướng quá… hóa rồ.
Hôm đó tôi tan ca sớm. Không báo trước. Trong đầu chỉ nghĩ đến bữa cơm nóng và cái giường quen.
Nhà khóa hờ.
Tôi vừa bước tới cửa thì nghe tiếng cười khúc khích.
Giọng phụ nữ. Rất quen.
Tôi đứng chết trân.
Qua khe cửa, tôi thấy chồng tôi đang bế chị hàng xóm — chị ta ngồi gọn trong lòng anh, tay quàng cổ, miệng cười ngọt lịm.
Tôi không xông vào.
Không gào.
Không làm ầm.
Tôi lùi lại, đóng cửa nhẹ như chưa từng xuất hiện.
Tôi đi thẳng ra chợ.
Tôi mua một bọc mắm tôm — loại nặng mùi nhất.
Thêm ít bột ớt.
Và một cuộn băng keo.
Về đến nhà, họ vẫn chưa phát hiện ra tôi.
Tôi lặng lẽ vào phòng ngủ, mở tủ, lấy toàn bộ quần áo của chồng — từ áo đi chơi, đồ công sở, đến cả quần lót.
Tôi trộn mắm tôm với ớt, quấy đều.
Rồi xoa kỹ từng món. Không sót.
Xong xuôi, tôi treo tất cả lên ban công — ngay phía trước nhà, nơi cả dãy trọ đều nhìn thấy.
Mùi mắm tôm bắt đầu lan ra.
Chỉ vài phút sau, cả xóm nhốn nháo.
“Nhà ai thối thế?”
“Trời ơi, mùi gì kinh vậy!”
Chồng tôi hốt hoảng chạy ra.
Chị hàng xóm theo sau, mặt tái mét.
Khi anh ta nhìn thấy đống quần áo của mình, ướt nhẹp mắm tôm, treo lủng lẳng trước ban công —
anh ta chết lặng.
Tôi lúc đó mới bước ra, giọng bình thản:
“Em đi làm nuôi cả nhà.
Anh ở nhà… nuôi thêm hàng xóm à?”
Cả xóm im phăng phắc.
Chị hàng xóm cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Chồng tôi lắp bắp, mồm há ra rồi lại ngậm vào.
Tôi nói tiếp, vẫn rất nhẹ:
“Quần áo anh, em giặt sạch rồi.
Còn mặt mũi anh, em để nguyên cho xóm giềng giặt hộ.”
Tối hôm đó, anh ta không dám ngủ ở nhà.
Chị hàng xóm thì chuyển trọ sau một tuần.
Còn tôi, sáng hôm sau vẫn đi làm ca sớm như mọi ngày.
Chỉ khác một điều:
Tôi hiểu ra rằng —
có những người không cần đánh ghen,
chỉ cần cho họ ngửi đúng mùi của sự phản bội
là đủ nhớ cả đời.