Mạnh mẽ em mệt không?
Em nói rằng em ổn, nhưng đôi mắt của em nhìn trống rỗng vô hồn.
Em bảo em không sao vì đã quen chịu tổn thương, giờ có thêm một chút cũng vẫn ổn.
Em nói em vẫn cố gắng được, nhưng có rất nhiều buổi sáng em thức dậy và ước mình có thể quên hết.
Mạnh mẽ mãi nhưng khi em cần một ai đó để dựa vào thì chẳng có bờ vai để em nương tựa, không có vạt áo nào để em níu lấy cho em đỡ chông chênh.
Có chuyện gì em cũng chỉ biết giấu nhẹm đi rồi cười nhạt, sau đó tự an ủi mình là không sao, không đau.
Mạnh mẽ hoài rồi khi em im lặng cũng không ai cảm thấy em không ổn để hỏi em một câu:”Em sao vậy?”. Không ai dịu dàng kéo em vào lòng:”Lại đây anh ôm”.
Không có một ai nói với em câu ấy. Em cũng chẳng thể khóc được.
Em thấy bản thân mình kiên cường tới mức mệt nhoài vì việc gì cũng phải tự mình gồng gánh.
Khi ốm, em phải tự mình mua thuốc, tự vào bếp nấu cháo, tự vỗ về chính em.
Khi đi làm về mệt, em chỉ biết ngã xuống giường rồi nhắc nhở “nếu mình không cố gắng sẽ không ai làm thay mình đâu”.
Khi thấy áp lực quá, em cũng không nghĩ đến việc bỏ cuộc, vì như vậy sao em thực hiện được những gì em mong muốn?
Khi ngoài kia, người ta yêu thương che chở cho nhau, thì em ở nơi này phải tự kiên cường.
Mạnh mẽ mãi em cũng biết mệt. Nhưng nếu không như vậy thì chẳng lẽ em phải vật vã khóc lóc sao?
Vì em là cô gái sống cô đơn dựa vào bản thân. Vì tới giờ phút này em vẫn đang sống tốt. Dù có lúc em muốn ngã lắm và em ước mình ngã để được nghỉ ngơi đôi ba phút.
Thương em!