“Cô bồ của chồng tôi gọi điện đến, nói rằng anh ấy bị suy thận, cần ghép thận gấp.
Tôi liên hệ với bệnh viện, thẳng thừng từ chối điều trị.
Cô ta cuống lên: ‘Đó là chồng cô mà!’
Tôi mặt không cảm xúc, bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho anh ta.”
Chiều Sài Gòn mưa rả rích, từng hạt nước nặng trĩu đập vào cửa kính căn hộ tầng 16. Loan vừa rời khỏi phòng họp dài đằng đẵng của công ty thì điện thoại reo liên tục. Một số lạ gọi đến, số đầu 090—không lưu tên.
– “Alo?” – Cô trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.
– “Chị là vợ anh Dũng đúng không?” – Giọng nữ đầu dây bên kia run rẩy.
Loan cau mày, nhận ra một thứ gì đó rất sai. Người con gái kia nói tiếp, không chờ cô xác nhận.
– “Anh Dũng… anh ấy đang nằm cấp cứu ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Suy thận cấp, cần ghép gấp. Em… em là người yêu của anh ấy. Mong chị… chị giúp. Em không biết phải làm sao nữa…”
Căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh ngắt. Loan đứng bất động, cảm thấy cơn buồn nôn trào lên tận cổ họng. Cô ngắt máy, gọi thẳng đến bệnh viện.
– “Tôi là vợ hợp pháp của bệnh nhân Nguyễn Văn Dũng. Tôi từ chối bất kỳ hình thức điều trị nào. Không ký cam kết, không thanh toán. Nếu anh ta qua đời, xin báo tôi đến nhận xác.”
Loan đặt điện thoại xuống, bàn tay run lên từng hồi. Nhưng mắt cô lại khô rang, không giọt nước nào rơi.
Nguyễn Văn Dũng – chồng cô – một giảng viên đại học có tiếng, luôn được bạn bè, đồng nghiệp khen là “người đàn ông của gia đình”. Mười năm qua, Loan cắm đầu làm việc, lo cho gia đình, gom góp từng đồng để hai vợ chồng mua nhà, mua xe. Còn anh ta, bề ngoài nho nhã, về nhà cơm bưng nước rót – vậy mà lại có đủ thời gian và tiền bạc để nuôi một cô bồ trẻ.
Loan đã nghi ngờ từ một năm trước, khi Dũng bắt đầu về trễ thường xuyên, điện thoại lúc nào cũng úp mặt xuống bàn. Nhưng cô tự trấn an, tự bào chữa: “Chắc do công việc.”
Thứ sáu tuần trước, Loan tình cờ đọc được một tin nhắn chưa kịp xoá trên điện thoại anh ta:
“Anh nhớ em. Tuần sau đi Đà Lạt nhé, chị ấy có công tác.”
Thế là tất cả đổ vỡ. Không phải chỉ là sự phản bội của một người đàn ông – mà là sự phản bội với cả cuộc đời cô đã dốc sức gầy dựng.
Loan không làm ầm lên. Cô lặng lẽ gọi điện huỷ chuyến công tác. Rồi sáng hôm sau, cô bay ra Hà Nội, ghé thăm mẹ ruột – người phụ nữ từng trải qua một cuộc hôn nhân tan nát vì cha cô ngoại tình.
– “Con định làm gì?” – Mẹ cô hỏi, giọng nhẹ như khói.
– “Con không biết. Nhưng con sẽ không tha thứ.”
Tối hôm ấy, người tình của Dũng
lại gọi.
– “Chị… chị làm ơn. Em biết em sai. Nhưng bây giờ anh ấy đang nguy kịch. Bác sĩ nói nếu không ghép thận kịp thời thì… thì không qua khỏi…”
– “Tôi biết.”
– “Em xin chị… Nếu chị không thể giúp thì ít nhất cũng để tụi em tự xử lý… Chị đang giữ bảo hiểm, sổ y bạ, và mọi quyền hợp pháp để ký cam kết điều trị…”
Loan thở dài. Cô bước ra ban công, nhìn xuống thành phố mờ mịt trong màn mưa.
– “Tôi đã chuẩn bị hậu sự cho anh ta rồi. Đừng gọi nữa.”
Rồi cô tắt máy.
Loan từng là người phụ nữ tin vào tình yêu. Cô yêu Dũng từ năm đại học, cùng anh vượt qua những ngày khó khăn, ăn mì gói và thuê trọ 18m2. Cô không đẹp, không khéo léo. Nhưng cô giỏi giang, quyết liệt – và dốc toàn bộ tâm can cho mái ấm nhỏ.
Cô nhớ lần anh ta bị tai nạn xe, chân gãy đôi, cô nghỉ việc một tháng ở nhà chăm. Cô nhớ năm anh ta trượt học hàm, buồn đến mức muốn bỏ nghề, chính cô là người đẩy lưng anh tiếp tục dạy học. Cô nhớ mọi thứ – từng buổi cơm, từng lần cãi vã, từng lần hàn gắn.
Giờ thì sao? Một người như thế, nằm trên giường bệnh, thoi thóp giữa sống và chết… Nhưng với cô, đã chết từ lâu.
Sáng hôm sau, Loan đến nhà tang lễ đặt trước một gói dịch vụ. Người tiếp tân hỏi:
– “Người nhà chị mất rồi ạ?”
– “Chưa. Nhưng chắc sắp.”
Cô đi chọn quan tài, màu gỗ đỏ trầm, viền vàng nhạt. Chọn luôn cả ảnh di ảnh, khung để sẵn. Chọn nhạc lễ tang – cô chọn bài “Một cõi đi về”. Trớ trêu thay, đó là bài mà Dũng hay ngân nga mỗi lần uống rượu.
Cô ký hợp đồng, chuyển khoản đặt cọc. Mọi việc được cô sắp xếp gọn gàng, như thể đang tổ chức tiệc cưới – nhưng là cưới với cái chết.
Khi quay về nhà, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trước cửa.
– “Chị là vợ anh Dũng?”
– “Phải.”
– “Tôi là bác sĩ điều trị chính. Tôi… xin phép nói thẳng. Nếu không có thận ghép trong vòng 48 giờ, anh ấy sẽ không qua khỏi. Nhưng có một điểm hy vọng – chị là người tương thích sinh học cao nhất.”
Loan đứng lặng. Vị bác sĩ rút ra tờ giấy xét nghiệm.
– “Nếu chị đồng ý hiến thận…”
Cô cắt lời:
– “Không.”
Rồi đóng cửa lại. Nhẹ nhàng. Không hối tiếc.
Loan không thể ngủ được đêm đó. Dù đã khóa cửa, tắt điện thoại, ngắt mạng… tâm trí cô vẫn mở toang như cánh cửa chưa khép. Mưa ngoài trời đã tạnh, nhưng bên trong cô, cơn bão còn đổ dài.
Cô bước vào phòng khách, bật đèn mờ. Trên bàn, ảnh cưới của cô và Dũng vẫn nằm đó. Cô với tay, gỡ khung ảnh, tháo tấm hình ra khỏi kính, rồi… xé nó làm đôi. Nhưng tấm ảnh không dễ xé. Lớp giấy in dày và dai như thứ tình cảm đã chai lì theo năm tháng.
Một nửa gương mặt anh ta rơi xuống sàn.
– “Mày đã giết tao rồi, Dũng à.” – Cô thì thầm.
9 giờ sáng, bệnh viện gọi lại. Lần này là bác sĩ trưởng khoa.
– “Chị Loan, tôi biết chị đang rất giận. Nhưng tôi xin phép đặt câu hỏi này, không phải vì đạo đức nghề nghiệp, mà vì sinh mạng một con người.”
– “Anh ta là chồng tôi, nhưng đã phản bội tôi. Tôi không giết anh ta. Tôi chỉ không cứu.”
– “Nếu chị thật sự muốn để anh ấy chết, không ai trách được. Nhưng… chị có thể sống thanh thản với quyết định đó không?”
Cô im lặng.
– “Tôi có thể chuyển bệnh nhân sang danh sách chờ hiến tạng của quốc gia, nhưng khả năng tìm được thận tương thích trong 48 giờ là cực thấp. Nếu có phép màu… thì vẫn hy vọng. Nhưng phép màu thường không dành cho người sai.”
Ông bác sĩ dừng một chút.
– “Tôi không mong chị tha thứ. Tôi chỉ mong chị không để hận thù giết chết luôn phần người trong chị.”
Điện thoại cúp máy. Loan đứng trơ ra, đôi môi mím chặt.
Tối hôm đó, cô đến thăm mẹ.
– “Mẹ từng bị phản bội. Sao mẹ không để ba chết?”
Người mẹ cười buồn.
– “Vì mẹ không muốn giết thêm chính mình. Tha thứ không phải cho họ. Tha thứ là để mình sống tiếp được.”
– “Nhưng con không tha thứ được. Con hận đến tận xương tủy. Con muốn anh ta biết cảm giác bị bỏ rơi giữa lằn ranh sống chết…”
Mẹ cô không trả lời. Bà đi vào bếp, lấy ra một hộp nhựa cũ. Trong đó là những lá thư tay đã úa màu thời gian. Bà đặt lên bàn.
– “Đây là thư ba con viết trong thời gian cuối đời. Ông biết mình bị ung thư gan, biết chẳng sống được bao lâu. Ông xin lỗi, xin được gặp lại con lần cuối… nhưng con từ chối. Con nhớ không?”
Loan im lặng.
– “Và con khóc suốt một tháng sau khi ông mất. Không phải vì mất ông, mà vì mất cơ hội tha thứ.”
Cô bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm.
Sáng sớm, Loan trở lại bệnh viện. Áo khoác đen, tóc buộc gọn, không trang điểm. Cô gặp bác sĩ điều trị, yêu cầu được hiến thận.
– “Tôi không làm vì anh ta. Tôi làm vì chính tôi. Tôi không muốn mang hận đến hết đời.”
Ca ghép diễn ra ngay trong chiều hôm đó. Cô tỉnh dậy trong phòng hồi sức, bên cạnh là tờ giấy cam kết. Trong ánh sáng nhạt, gương mặt Dũng hiện lên mờ nhòe qua lớp kính bên kia phòng ICU.
Anh vẫn còn sống.
Một tuần sau, Dũng tỉnh lại. Cô đến thăm. Anh nằm đó, mắt còn mệt mỏi, gương mặt gầy rộc.
– “Loan… em…”
– “Anh im đi.” – Giọng cô bình tĩnh. – “Tôi không đến để nghe anh giải thích. Tôi đến để kết thúc.”
Dũng cúi đầu, nước mắt chảy xuống hai bên gò má.
– “Tôi không cứu anh để giữ anh lại. Tôi cứu anh để tôi được đi.”
Cô đặt lên bàn tờ đơn ly hôn đã ký. Anh run rẩy ký vào không do dự. Khi cô đứng lên, anh gọi khẽ:
– “Loan… cảm ơn em… vì đã cứu anh.”
Cô dừng lại ở cửa, không quay đầu:
– “Anh không nên cảm ơn tôi. Mà nên cảm ơn cái phần người cuối cùng trong tôi… chưa chết.”
Hai tháng sau, Loan dọn về Đà Lạt. Cô thuê một căn nhà nhỏ, mở tiệm cà phê kiêm vườn hoa mini. Mỗi sáng, cô tưới cây, pha cà phê, trò chuyện với khách lạ. Không ai biết cô từng là người vợ đã chuẩn bị hậu sự cho chồng mình trong im lặng.
Mỗi lần có người hỏi:
– “Chị sống một mình, không cô đơn sao?”
Loan cười, ánh mắt bình thản:
– “Tôi từng sống với một người mà lòng mình cô đơn suốt 10 năm. Giờ, một mình… là một loại giải thoát.”
Trên kệ gỗ bên cửa sổ, có một khung hình mới. Không phải ảnh cưới. Mà là ảnh một chậu cây nhỏ – mọc lên từ vết cắt của cành cũ.