Đàn bà rời bỏ một người đàn ông không phải vì khổ, vì nghèo mà vì cảm thấy trong mối quan hệ này bản thân không được trân trọng.

Đàn bà rời bỏ một người đàn ông không phải vì khổ, vì nghèo mà vì cảm thấy trong mối quan hệ này bản thân không được trân trọng.
Nhiều người phụ nữ lòng còn yêu, trái tim còn nhiều nặng nợ nhưng lại quyết định buông xuôi trước. Họ hiểu rằng, dù có ở lại, có cố gắng nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Đàn ông sẽ không nói lời chia tay trước vì sợ mang tiếng phũ phàng, phản bội. Nhưng họ luôn biết cách khiến cho người phụ nữ phải chủ động rời xa mình. Họ thờ ơ lạnh nhạt, họ yêu nhưng cách đối xử với người yêu còn thua cả những mối quan hệ ngoài đường.
Người phụ nữ dù yêu sâu đậm bao nhiêu, có sống chết vì anh bao nhiêu thì cũng đau lòng mà buông tay. Vì không người phụ nữ nào chịu đựng được cảm giác mình không được trân trọng trong mối quan hệ này…
Người ta hay nói đàn bà rời bỏ đàn ông là vì khổ, vì nghèo, vì không được chu cấp đủ đầy. Nhưng sự thật sâu xa hơn thế nhiều. Đàn bà có thể chịu đựng được khổ, có thể gánh vác cùng chồng những tháng ngày thiếu thốn. Họ có thể nén những giọt nước mắt để làm chỗ dựa cho một người đàn ông tay trắng. Nhưng thứ họ không thể chịu nổi – là cảm giác bị coi thường, bị xem nhẹ, là khi trong một mối quan hệ, họ không còn được trân trọng như một người bạn đời.

Đàn bà không cần một người đàn ông giàu có, họ cần một người đàn ông biết quan tâm. Không cần quà tặng xa xỉ, họ cần một lời hỏi han lúc mệt, một ánh mắt nhìn họ như thể họ là điều quan trọng nhất trong đời. Khi người đàn ông bên cạnh không còn đặt họ vào vị trí xứng đáng, không còn để tâm đến những hy sinh âm thầm, không còn coi trọng những điều nhỏ bé họ làm mỗi ngày – thì dù có sống trong một ngôi nhà sang trọng, đàn bà vẫn cảm thấy lạc lõng.

Trân trọng là khi bạn không để cô ấy một mình trong những buổi tối lạnh, không quên những ngày kỷ niệm nhỏ bé, không để cô ấy gồng gánh mọi thứ rồi vẫn phải nghe những lời trách móc. Trân trọng là khi bạn nhìn thấy nỗi mệt mỏi sau nụ cười, thấy sự tổn thương trong ánh mắt, và biết cách nắm tay cô ấy mà không cần cô ấy phải nói ra lời nào.

Đàn bà chỉ rời đi khi trái tim họ đã chết lặng. Khi họ nhận ra rằng mình có hiện diện hay không cũng chẳng khác gì. Khi những hy vọng cuối cùng bị lãng quên. Họ sẽ bước đi – không oán trách, không đổ lỗi – mà chỉ đơn giản là không còn gì để níu giữ.

Và lúc ấy, tiếc nuối lớn nhất không phải là vì mất đi một người đàn bà, mà là vì đã đánh mất một người từng sẵn sàng ở bên mình dù nghèo khó, chỉ vì một điều giản dị: cô ấy không được trân trọng.

Đàn bà không cần cao lương mỹ vị, chỉ cần được xem là người xứng đáng được yêu thương. Khi bạn quên mất điều đó – thì dù có giữ cô ấy lại bằng mọi cách, bạn vẫn sẽ chẳng còn gì trong tay, ngoài một sự trống rỗng khó gọi thành tên.