Người ta thường nói, phụ nữ khi lấy chồng là bước sang một trang đời khác – một chuyến đi không có ngày trở lại. Bởi vì một chữ tình, họ từ bỏ vòng tay bao bọc của cha mẹ, rời xa nơi đã từng là nhà, để bắt đầu một cuộc sống mới – nơi mà họ chỉ biết tin tưởng và nương tựa vào người đàn ông mà họ gọi là chồng.
Vì yêu, người vợ đã chấp nhận bước vào một mái ấm xa lạ, chấp nhận làm dâu một gia đình không phải máu mủ ruột rà. Họ học cách nhẫn nhịn, học cách dung hòa, học cách chăm lo không chỉ cho người mình yêu mà còn cho cả gia đình người ấy. Bao đêm thao thức, bao lần nước mắt rơi trong âm thầm, họ vẫn gắng gượng chỉ vì nghĩ rằng: “Chồng mình là chỗ dựa, là người sẽ hiểu và thương lấy mình.”
Người chồng à, bạn có biết, để làm vợ của bạn, cô ấy đã đánh đổi bao nhiêu? Cô ấy đã rời xa vòng tay cha mẹ – những người yêu thương cô vô điều kiện, để đến sống cùng một người chưa từng hứa hẹn chắc chắn điều gì ngoài hai chữ “lấy nhau”. Cô ấy trao nửa cuộc đời còn lại, đặt tất cả niềm tin vào bạn. Vậy nên, nếu bạn không thể yêu thương và bảo vệ cô ấy như từng hứa, thì xin đừng khiến cô ấy phải khổ.
Cô ấy không cần cuộc sống giàu sang, không cần kim cương, lụa là. Điều duy nhất cô ấy mong là có một người chồng biết sẻ chia, tôn trọng và trân quý những hy sinh của mình. Người vợ chỉ cần một ánh mắt dịu dàng khi mệt, một lời hỏi han khi buồn, và một bàn tay nắm lấy khi yếu lòng. Thế thôi, đơn giản vậy mà đôi khi lại quá khó để một người đàn ông hiểu được.
Nếu bạn yêu cô ấy – người phụ nữ đã vì bạn mà rời bỏ nơi an toàn nhất, xin hãy làm cho cuộc đời cô ấy nhẹ nhàng và bình yên. Đừng để cô ấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Đừng để người từng dũng cảm chọn bạn phải hối hận vì đã đặt cược cả thanh xuân lẫn tương lai vào một người không biết trân trọng.
Bởi một người phụ nữ chọn làm vợ bạn – là cô ấy đã chọn yêu bạn bằng cả trái tim. Đừng làm tổn thương cô ấy. Bởi nếu một ngày cô ấy buông tay, bạn sẽ không chỉ mất đi một người vợ, mà còn mất đi cả một người dám hi sinh mọi thứ… vì bạn.