Bích Huyền, 26 tuổi, là thủ khoa ngành Bá/o chí năm ấy. Vừa ra trường, cô đã vào được một tòa soạn lớn, chuyên điều tra – phóng sự xã hội. Cô nổi tiếng vì không ngại khó, ngại khổ, từng lặn lội từ biên giới đến vùng lũ, từ các khu ổ chuột tới trại ca//i nghiệ//n để đưa những mảng tối ra ánh sáng.
Mỗi tháng, thu nhập của cô dao động 80–90 triệu, nhờ nhuận bút, hợp đồng viết riêng và cả tư vấn nội dung cho một vài doanh nghiệp lớn. 20 triệu/tháng – cô gửi về quê đều đặn cho bố mẹ, bảo:
“Bố mẹ không cần lo gì cho con. Tiền này là để tiêu, và để mua thuốc, khám bệnh định kỳ.”
Mọi người trong tòa soạn nể cô vì năng lực, kính trọng cô vì sự hiếu thảo…cô gặp Kiên chàng trai đến từ thủ đô lúc đầu thấy anh chân thành hiền lành nên cô đồng ý yêu…ai ngờ a nghe lời mẹ theo kiểu quá đáng
.Trong đám hỏi, bà mẹ chồng tương lai nói với bố mẹ cô với vẻ khinh thường: “Mà gái tỉnh cưới con trai thủ đô là may lắm đấy. Về làm dâu thì phải biết sống, biết nhún. Nhà tôi nề nếp lắm, không phải ai cũng bước chân vào được đâu nha!”
Huyền cắn đũa thật chặt. Kiên chêm thêm: “Hôm nay ăn hỏi a cũng nói thẳng tiền lương của em là phải đưa cho mẹ anh giữ đừng có thậm thụt về ngoại”…nghe câu này xong tôi tức đi::iên người và đưa e quyết định…
…Tôi tức điên người và đưa ra quyết định ngay giữa đám hỏi, trong ánh mắt sửng sốt của họ hàng hai bên và tiếng thì thầm bàn tán không giấu nổi.
Tôi đứng lên, giọng run nhưng rõ ràng:
“Con không có diễm phúc làm con dâu bác. Con xin hủy hôn. Gia đình con nghèo thật đó, nhưng cũng có lòng tự trọng, không để ai coi khinh cả. Một người đàn ông không đủ bản lĩnh bảo vệ vợ tương lai khỏi sự áp đặt của mẹ mình, thì cũng không đủ tư cách làm chồng.”
Mẹ tôi ngồi bên, mắt ngấn nước, cố nắm lấy tay tôi nhưng không kịp. Bố tôi sững sờ, mặt đỏ lên vì giận, vì xấu hổ hay vì thương con gái, tôi cũng không rõ. Kiên thì mặt tái đi, tay run, lắp bắp:
“Huyền… em nói gì vậy? Em làm vậy là sỉ nhục anh trước bao người…”
Tôi nhìn anh, ánh mắt đã không còn tình yêu như những tháng ngày trước. “Không. Là anh và mẹ anh đã sỉ nhục tôi trước. Tôi không tiếc một cuộc hôn nhân như vậy. Tôi còn tương lai, còn lòng tự trọng, còn bố mẹ tôi cần tôi – những người không bao giờ khiến tôi cúi đầu nhịn nhục chỉ vì thân phận.”
Tôi quay gót bỏ đi, bỏ lại sau lưng mâm trầu cau chưa kịp trao, chiếc váy hồng mẹ tôi mua vội ở chợ huyện, và một đám cưới suýt nữa biến tôi thành món hàng trao tay giữa hai gia đình.
Tôi trở lại căn chung cư đã mua trước đó bằng chính công sức của mình ngay chiều hôm đó. Tôi nói với bố mẹ: Bố mẹ ơi con không thể đẻ bố mẹ chịu tổn thương như vậy được, bố mẹ đừng trách con nhé, tương lai con sẽ tìm được rể hiền lành biết chân trọng gia đình mình…Bố Huyền khẽ mỉm cười: “Con làm vậy đúng lắm, bố mẹ ủng hộ, về làm dâu nhà đó chỉ khổ thôi”…Sau đó Huyền lên toàn soạn nói với sếp:
“Em xin đi công tác xa một thời gian. Có đề tài nào ở miền Trung hoặc vùng núi phía Nam không, anh giao cho em với.”
Ông ấy chỉ trả lời:
“Ừ. Tốt. Mạnh mẽ lên. Em vẫn là niềm tự hào của phòng phóng sự.”
Tôi khẽ mỉm cười. Phụ nữ không cần một người chồng danh giá, chỉ cần một cuộc đời mình tự chọn. Tôi đã chọn đúng.